Search
Close this search box.
môn đồ trường thọ - di vật honkai star rail

Môn Đồ Trường Thọ

đầu - môn đồ trường thọ
tay - môn đồ trường thọ
thân - môn đồ trường thọ
chân - môn đồ trường thọ

Tổng Quan Và Hiệu Ứng

2 món: Tăng Giới Hạn HP 12%.

4 món: Sau khi người trang bị chịu tấn công hoặc bị mục tiêu phe ta tiêu hao HP, Tỷ Lệ Bạo Kích tăng 8%, duy trì 2 hiệp. Hiệu ứng này tối đa cộng dồn 2 tầng.

Cách để sở hữu

Hang Động Xâm Thực

■Con Đường Dược Sứ – Hang Động Xâm Thực

Điều kiện mở: Hoàn thành Nhiệm Vụ Thám Hiểm “Hang Động Xâm Thực” và mở khóa khung cảnh Xianzhou Luofu – Sở Đan Đỉnh

Khung cảnh thuộc về: Xianzhou Luofu – Sở Đan Đỉnh

Hướng dẫn ải: Khiêu chiến ải thành công có thể nhận Di Vật Hang Động “Môn Đồ Trường Thọ”, “Tín Sứ Du Ngoạn Không Gian Hacker”.

Nhân Vật Sử Dụng Tốt Nhất

Câu Chuyện

đầu - môn đồ trường thọ

Mắt Giả Phục Minh Của Môn Đồ

Cành cây khô từng làm trâm cài tóc, đầu cành nụ hoa hé nở. Giờ đây, chuyện cũ đã qua, nụ hoa vàng khảm trên trâm, dùng để kỷ niệm cho sự khởi đầu của một cuộc sống mới.

Một người không tên tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, sự căng thẳng xa vời mà quen thuộc cứ kéo dài không dứt, cơn đau rõ ràng và sắc nét. Quá khứ trở thành những mảnh ghép sắc nhọn, ngay cả tên mình là gì cũng quên mất.

Trong một lần đi lang thang không mục đích, anh đã uống tuyết tan để làm dịu đi cơn khát, tàn sát dã thú để thỏa cơn đói, đốn nhành cây khô để làm trâm vấn mái tóc dài.

Mái tóc đen như suối nguồn cuồn cuộn chảy, cơ bắp dưới da rục rịch như cá bơi theo dòng… Sức mạnh diệu kỳ không ngừng định hình lại cơ thể, nỗi đau đớn của xương cốt vỡ vụn rồi liền lại lan tỏa khắp nơi. Kèm theo vô số cơn đau hành hạ, quá khứ vụn vỡ bắt đầu ghép nối hoàn chỉnh… Khi nhìn ngắm hình ảnh phản chiếu của chính mình từ mặt nước, khởi đầu và kết thúc của bi kịch cũng dần rõ rệt.

Cho đến khi gương mặt dưới nước không còn xa lạ, người không tên ấy bỗng nhìn thấy những nụ hoa đang hé mở từ một cành cây khô đã chết.

Anh đột nhiên tỉnh ngộ. Lời nguyền trường sinh bất tử vẫn mãnh liệt nhen nhóm, mối thù ngày cũ vẫn chưa tắt lịm, anh chính là đóa hoa mới nở trên nhánh cây khô héo này.

tay - môn đồ trường thọ

Tay Robot Của Môn Đồ

Chi Giả Robot chế tạo riêng cho Tộc Trường Sinh, khi dùng không cần trải qua quá trình xâm lấn vào cơ thể.

Bôi gel bảo vệ lên phần cuối của cánh tay kém phát triển, sau đó dán chặt thiết bị thu tín hiệu điện thần kinh lên da, cuối cùng điều chỉnh độ chặt, cố định chắc chắn Tay Robot trên cơ thể – đây là việc mà cô làm mỗi sáng trong mấy trăm năm nay.

Cánh tay thu hút sự chú ý mà cô không mong muốn. Nhưng cô không muốn rước họa, cũng không hề muốn nhận sự thương hại.

Là một người khiếm khuyết, tuy sở hữu tài năng hiếm có trên đời, nắm quyền quyết sách trong sở bộ, nhưng cô cũng chưa bao giờ thay đổi được sự xa lánh trong thái độ của người khác: bọn xấu xa bắt nạt người yếu thế rồi cũng sẽ trở thành loài chim thú, một số kẻ đạo đức giả nghĩ rằng họ từ bi, nhưng lại giống như ruồi nhặng luẩn quẩn cạnh cô, và ca ngợi cô là “người mù một tay tài giỏi”.

Cô từng nghe điều đó trăm vạn lần, và lần nào nó cũng khiến cô phát ốm. Giờ được tận mắt chứng kiến những ánh mắt thương hại ấy, cô càng thấy buồn phiền hơn.

Cô vô thức đặt tay trái lên bếp lửa nóng, đột nhiên một cơn đau nhói ập đến – cô vội rút tay về, vết bỏng trên lòng bàn tay đang nhanh chóng lành lại.

“Đôi khi tôi cảm thấy rằng cánh tay giả ban đầu hữu dụng hơn nhiều.”

thân - môn đồ trường thọ

Áo Lông Vũ Thừa Lộ Của Môn Đồ

Áo lông vũ được dệt theo ghi chép cổ xưa, nó thuộc về yêu nhân thời vạn cổ, là cứu tinh của vạn người.

Tìm kiếm thông tin trong những ghi chép ngoài chính sử là việc cực kỳ gian nan đối với người mù, người bạn của cô đã đọc một lượng lớn sách cổ cho cô ấy nghe, còn cô ấy chắt lọc và biên soạn lại từ những câu từ ấy, mò mẫm khám phá những bí ẩn trong đó.

Tư chất thông minh giúp cô chỉ cần nghe một lần là nhớ được hết. Duy chỉ có câu chuyện kỳ lạ về “Phù Thủy Lông Vũ” được tìm thấy trong đống giấy cũ kỹ ấy, là cô nghe đi nghe lại không biết chán.

Chuyện kể rằng chủ nhân của một Động Tiên nào đó đã cứu người bạn đời của mình, bằng cách biến người đó thành chim tước, ban tặng sự bất tử. Nhưng cuối cùng cô ấy không cưỡng lại được tiếng gọi của con chim ấy, cùng hóa thành chim, kề vai sát cánh. Ngày dài tháng rộng, cuối cùng chủ nhân của Động Tiên mất đi bản tính, trở thành một dạng nửa người nửa chim ma quái. Khi thần dân của cô ấy dẫn quân đánh vào cung thành, dùng mũi tên rực lửa đâm xuyên qua cô ấy, đôi chim tước cất lên tiếng hát thê lương cuối cùng, rồi cùng nhau hóa thành tro bụi.

Cô ấy thích câu chuyện này, nên đã lấy tinh hoa của chim tước luyện hóa thành hình trong lò đan, rồi cho người dệt thành một chiếc áo lông vũ tuyệt đẹp. Cô ấy không biết vẻ đẹp của chiếc áo, nhưng rất thích mặc nó đi lại trong phòng… vì cô ấy đang mặc cho một người không còn sống trên đời này xem.

Khi tay áo phấp phới, cô luôn cảm thấy có một linh hồn đang bay nhảy trên vai cô như chú chim nhỏ, chưa bao giờ rời khỏi.

chân - môn đồ trường thọ

Giày Lụa Thiên Nhân Của Môn Đồ

Một đôi giày lụa đế mỏng như cánh ve, chắc chủ nhân của nó đã không đi bằng hai chân từ rất lâu rồi.

Mỗi khi cô thi triển Tiên Tích với giáo chúng, bay giữa không trung, thoát khỏi sự kìm kẹp của mặt đất, cô luôn vô thức nghĩ về những thần thoại của đất nước cổ xưa.

“Có người tu đạo thành công, đi trên mặt đất, hấp thu khí địa mạch, thi triển tiên đạo, biến hóa vô số, đều ứng nghiệm cả. Người tu đạo muốn đi ngược chiều gió, đứng cùng các vì sao, nhưng thấy mình sớm đã cách xa địa mạch, cuối cùng vấp ngã rồi rơi xuốngg vực thẳm của cái chết.”

Nhưng tình huống lúc này lại khác, cô nói, Xianzhou vốn không có gốc rễ, là Cây Kiến Tạo đã cho nó bộ rễ, để nó có thể cùng tồn tại với Đấng Trù Phú, đồng thời kết nối nó chặt chẽ với cõi tịnh độ mênh mông mà Yaoshi hứa hẹn. Nhưng bây giờ, những kẻ phản bội đã cắt đứt liên kết Tiên Đạo, khiến cho Xianzhou lại trở thành hòn đảo đơn độc trôi nổi.

Đại địa giả tạo trên Xianzhou không thể cung cấp sức mạnh cho cô, bộ rễ mà cô đang tìm kiếm không nằm dưới chân, mà ở trong vực thẳm. Cô sẽ dẫn dắt những môn đồ tái sinh Cây Kiến Tạo, đón nhận ân điển vô thượng của Trù Phú.

Đi đôi giày lụa mỏng, cô lơ lửng phía trên ngàn người, dõng dạc tuyên bố: “Hỡi chúng nhân, khi ngẩng đầu nhìn ta, thứ ngước nhìn không phải là ta, mà là vị trí đáng lẽ thuộc về các ngươi trên bầu trời.”